BÀI ĐỌC 1: Kn 1, 13-15; 2, 23-25
Trích sách Khôn Ngoan.
Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui
mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi
sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều
lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không
có địa ngục ở trần gian. Vì chưng, công chính thì vĩnh
cửu và bất tử. Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống
hình ảnh Chúa, để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ
ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào
thuộc về nó thì bắt chước nó.
Đó là lời Chúa.

BÀI ĐỌC II: 2 Cr 8, 7. 9. 13-15
Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín
hữu Côrintô.
Anh em thân mến, cũng như anh em vượt trổi về
mọi mặt: về lòng tin, về hùng biện, về sự hiểu biết, về
mọi hình thức nhiệt thành, cũng như về lòng bác ái của
anh em, thì anh em cũng phải vượt trổi trong việc phúc
đức này. Vì anh em biết lòng quảng đại của Đức Giêsu
Kitô, Chúa chúng ta: mặc dù giàu sang, Người đã nên
thân phận nghèo khó, để nhờ việc nghèo khó của
Người, anh em nên giàu có. Nhưng không lẽ để cho kẻ
khác được thư thái, mà anh em phải túng thiếu, nhưng
phải làm sao cho đồng đều. Trong hoàn cảnh hiện tại,
sự dư giả của anh em bù đắp lại chỗ thiếu thốn của họ,
để sự dư giả của họ bù đắp lại sự thiếu thốn của anh
em, hầu có sự đồng đều như lời đã chép rằng: “Kẻ
được nhiều, thì cũng không dư; mà kẻ có ít, cũng
không thiếu”.
Đó là lời Chúa.

BÀI PHÚC ÂM: Mc Mc 5, 21-43
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên
kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và
lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng
hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông
sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin
Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được
sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân
chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía. Vậy có
một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm.
Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền
của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn.
Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám
đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự
nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được
lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong
mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu
nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người
liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo
Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám
đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai
chạm đến Ta?’!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm
xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ,
vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy
Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo
bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình
an và được khỏi bệnh”. Người còn đang nói, thì người
nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái
ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng
Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người
bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ
tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô,
Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông
trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc
lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn
ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang
ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi
họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những
môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người
cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là:
“Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì
em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười
hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm
ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé
ăn.
Đó là lời Chúa.